Mar 5, 2008

Đau rồi sẽ buông!

Một cô gái đến tìm một nhà sư,cô hỏi:
- Thưa thầy,con muốn buông một vài thứ mà không thể,con mệt mỏi quá.
Nhà sư đưa cho cô gái 1 cốc nước và bảo cô cầm,đoạn ông liên tục rót nước sôi nóng vào cốc,nước chảy tràn ra cả tay,làm cô bị phỏng,cô buông tay làm vỡ cốc.Lúc này nhà sư từ tốn nói :
- Đau rồi tự khắc sẽ buông!
Vấn đề là,tại sao phải đợi tổn thương thật sâu rồi mới buông.
(hoa học trò)

p/s : Bạn thân mến,tôi chúc bạn có đủ dũng cảm và đủ sáng suốt để buông tay kịp lúc.Vết thương nào rồi cũng lành,nhưng vết sẹo nông hay sâu là tùy thuộc ở bạn.Buông tay,không có nghĩa là yếu đuối.

-Mew-

Mar 4, 2008

Bọ cạp & Ếch

Con Bọ Cạp vốn không biết bơi, muốn băng qua một cái hồ. Nó tìm đến con Ếch và nói: “Anh Ếch à, xin anh vui lòng cõng tôi qua hồ nhé”. Ếch trả lời: “Rất sẵn sàng, nhưng đối với anh tôi phải từ chối, có thể anh sẽ chích vào tôi khi tôi đang qua hồ”.
“Nhưng tại sao tôi phải làm như vậy?” Bọ Cạp nói: “Tôi chẳng có lợi gì khi chích anh cả, anh sẽ chết và tôi sẽ chìm theo”. Mặc dù Ếch biết rằng Bọ Cạp có thể giết chết nó nhưng trong trường hợp này lý luận của Bò Cạp khá thuyết phục. Ếch nghĩ rằng trong trường hợp này Bò Cạp sẽ giữ được cái đuôi của nó không phạm sai lầm. Thế là Ếch đồng ý. Bò Cạp leo lên lưng Ếch và chúng cùng băng qua hồ. Đến giữa hồ Bọ Cạp cong đuôi chích vào Ếch. Ếch la lên “Tại sao anh lại chích tôi? Có lợi gì cho anh đâu bởi vì tôi sẽ chết và anh cũng sẽ chìm theo”. “Tôi biết”, Bọ Cạp trả lời khi đang chìm xuống hồ, “Nhưng tôi là Bò Cạp. Tôi phải chích anh. Đó là bản năng”

======>>> SOMETIMES IT'S HARD TO SAY 'NO', BUT SAY 'NOOOOOOOOOOOOOOO'.

_____________
One day, a scorpion looked around at the mountain where he lived and decided that he wanted a change. So he set out on a journey through the forests and hills. He climbed over rocks and under vines and kept going until he reached a river.

The river was wide and swift, and the scorpion stopped to reconsider the situation. He couldn't see any way across. So he ran upriver and then checked downriver, all the while thinking that he might have to turn back.

Suddenly, he saw a frog sitting in the rushes by the bank of the stream on the other side of the river. He decided to ask the frog for help getting across the stream.

"Hellooo Mr. Frog!" called the scorpion across the water, "Would you be so kind as to give me a ride on your back across the river?"

"Well now, Mr. Scorpion! How do I know that if I try to help you, you wont try to kill me?" asked the frog hesitantly.

"Because," the scorpion replied, "If I try to kill you, then I would die too, for you see I cannot swim!"

Now this seemed to make sense to the frog. But he asked. "What about when I get close to the bank? You could still try to kill me and get back to the shore!"

"This is true," agreed the scorpion, "But then I wouldn't be able to get to the other side of the river!"

"Alright then...how do I know you wont just wait till we get to the other side and THEN kill me?" said the frog.

"Ahh...," crooned the scorpion, "Because you see, once you've taken me to the other side of this river, I will be so grateful for your help, that it would hardly be fair to reward you with death, now would it?!"

So the frog agreed to take the scorpion across the river. He swam over to the bank and settled himself near the mud to pick up his passenger. The scorpion crawled onto the frog's back, his sharp claws prickling into the frog's soft hide, and the frog slid into the river. The muddy water swirled around them, but the frog stayed near the surface so the scorpion would not drown. He kicked strongly through the first half of the stream, his flippers paddling wildly against the current.

Halfway across the river, the frog suddenly felt a sharp sting in his back and, out of the corner of his eye, saw the scorpion remove his stinger from the frog's back. A deadening numbness began to creep into his limbs.

"You fool!" croaked the frog, "Now we shall both die! Why on earth did you do that?"

The scorpion shrugged, and did a little jig on the drownings frog's back.

"I could not help myself. It is my nature."

Then they both sank into the muddy waters of the swiftly flowing river.

Self destruction - "Its my Nature", said the Scorpion...

Mar 3, 2008

Donkey story

Một câu chuyện ngụ ngôn kể rằng: Có một người nông dân nọ có một con lừa già. Một hôm, con lừa bị rơi xuống cái giếng khô cạn và đau đớn kêu la thảm thiết. Sau khi bình tĩnh đánh giá tình hình, vì thương cho con lừa, người nông dân đã quyết định nên nhanh chóng giúp nó kết thúc sự đau đớn. Anh gọi thêm mấy người hàng xóm để cùng lấp đất chôn con lừa tội nghiệp. Lúc đầu, con lừa thêm phần kinh hoàng vì những gì người ta đang làm đối với nó. Nhưng khi từng tảng đất được hất xuống giếng liên tiếp theo nhau ập trên vai nó, một ý nghĩ chợt lóe lên: “Cứ mỗi lần một tảng đất rơi đè lên vai, nó lại lắc mình cho đất rơi xuống và ngoi lên trên”. Và nó đã làm như vậy, từng chút từng chút một, với một lời thầm tự nhủ và tự cổ vũ: “ Nào mình hãy hất nó xuống và bước lên trên, hất nó xuống và bước lên trên…” Mặc cho sự đau đớn ê ẩm phải chịu sau mỗi tảng đất ập xuống, mặc cho sự bi đát cùng cực của tình huống đang gánh chịu, con lừa tiếp tục chiến đấu chống lại sự hoang mang, hoảng sợ, tiếp tục theo đúng phương châm “hất nó xuống và bước lên trên”.

Và không bao lâu sau, cuối cùng dù bị bầm dập và kiệt sức, con lừa già đã vui mừng đắc thắng bước lên khỏi miệng giếng. Những gì như sẽ đè bẹp và chôn sống nó, trên thực tế đã cứu sống nó. Tất cả đều nhờ vào cái cách mà con lừa đã can đảm đối diện với nghịch cảnh của mình.
Có những thứ mình tưởng là bất hạnh, thì có khi lại chính là những thứ mang lại cho mình may mắn và hạnh phúc.
Cuộc sống sẽ đổ rất nhiều thứ khó chịu lên người bạn. Hãy xem mỗi vấn đề bạn gặp phải là một hòn đá để bạn bước lên cao hơn. Chúng ta có thể thoát khỏi cái giếng sâu nhất chỉ đơn giản bằng cách đừng bao giờ đầu hàng.
Cuộc sống là như vậy đó. Nếu ta đối mặt với các vấn đề của mình một cách tích cực và quả cảm, khước từ sự hoảng loạn, sự cay đắng và sự tự thương hại, thì những nghịch cảnh tưởng chừng có thể chôn vùi chúng ta, lại sẽ tiềm ẩn trong chính nó những phần thưởng không ngờ tới. Hất nó xuống và bước lên trên, hãy can đảm bước từng chút một ra khỏi cái giếng mà chúng ta đang gặp phải.
=====>>> SHAKE IT OFF AND TAKE A STEP UPPPPPPPPPPPPPPPPPP.
______________________
One day a farmer's donkey fell down into a well.
The jackass cried piteously for hours as the farmer tried to figure out what to do. Finally, he decided the animal was old, and the well needed to be covered up anyway; it just wasn't worth it to retrieve the donkey.
He invited his neighbors to come over and help him. They each grabbed a shovel and began to shovel dirt into the well. At first, the donkey realized what was happening and cried horribly. Then, to everyone's amazement he quieted down.
A few shovel loads later, the farmer finally looked down the well. He was astonished at what he saw. With each shovel of dirt that hit his back, the donkey was doing something amazing. He would shake it off and take a step up.
As the farmer and his neighbors continued to shovel dirt on top of the animal, he would shake it off and take a step up. Pretty soon, everyone was amazed as the donkey stepped up over the edge of the well and happily trotted off!
Life is going to shovel dirt on you, lots of dirt!
The trick to getting along well is to shake it off and take a step up. Each of our troubles is a stepping stone. We can get out of the deepest wells just by not stopping, never giving up!

Shake it off and take a step up.

Mar 2, 2008

Con ếch điếc

Một đàn ếch đi ngang qua một khu rừng và hai con ếch bị rơi xuống một cái hố. Khi thấy cái hố quá sâu những con ếch còn lại bèn nói với hai con ếch kia rằng chúng sẽ phải chết.
Hai con ếch mặc kệ những lời bình luận và cố hết sức nhảy ra khỏi cái hố. Đàn ếch nhao nhao bảo chúng đừng nhảy vô ích, hãy chấp nhận cái chết không thể tránh khỏi.
Cuối cùng, một con ếch nghe theo lời của đàn ếch. Nó gục xuống chết vì kiệt sức và tuyệt vọng. Con ếch còn lại vẫn dồn hết sức lực cuối cùng tiếp tục nhảy lên. Đàn ếch trên bờ lại ầm ĩ la lên bảo nó hãy nằm yên chờ chết. Con ếch nọ lại càng nhảy mạnh hơn nữa . Và thật kỳ diệu, cuối cùng nó cũng thoát ra khỏi cái hố sâu ấy.
Đàn ếch xúm lại:
"Không nghe chúng tôi nói gì à?"
Chúng cứ hỏi mãi trong sự ngạc nhiên, lúng túng của con ếch nọ.
Cuối cùng sự thật cũng được một con ếch già hé lộ rằng: con ếch vừa thoát khỏi cái hố kia bị điếc và nó cứ nghĩ là những con ếch khác hò reo đang cổ vũ cho nó, và chính điều đó đã làm nên một sức mạnh kỳ diệu giúp cho nó tìm được sự sống mong manh trong cái chết.

====>>> Hãy đơn giản trở thành NGƯỜI ĐIẾC khi mà ai đó nói là bạn không thể thực hiện được ƯỚC MƠ của mình! Đừng có 'Điếc không sợ súng' là được...!
______________________
The story of the deaf frog.
There once was a bunch of tiny frogs who arranged a climbing competition. The goal was to reach the top of a very high tower.
A big crowd had gathered around the tower to see the race and cheer on the contestants. The race began. No one in the crowd really believed the tiny frogs would reach the top of the tower.
Heard throughout the race were statements such as, “Oh, way too difficult”, “They will never make it to the top”, “Not a chance they will succeed”, and “The tower is too high”.
The tiny frogs began collapsing, one by one - except for those who, in a fresh tempo, were climbing higher and higher. The crowd continued to yell, “It is too difficult! No one will make it”!
More tiny frogs got tired and gave up. But one continued to climb higher and higher. This one refused to give up!
At the end of the race, all had given up climbing the tower except for the one tiny frog who, after a big effort, was the only one who reached the top!
All of the other tiny frogs wanted to know how this one frog managed to do it. They asked him how he had found the strength to succeed and reach the goal.
It turned out that the winning frog was deaf!

If we really want to accomplish something, we can always choose to become deaf, especially when the people around us say negative or discouraging things.

Mar 1, 2008

6 hình ảnh của người CHA

1. Có một người cha giữ hai cuốn nhật ký viết về con gái.

Trong đó có một cuốn anh viết khi con đang còn trong bụng mẹ. Chín tháng mười ngày trải dài trong 100 trang viết khắc khoải mong chờ đứa con đầu lòng.

2. Có một người cha giữ một kỷ vật trong hộp đồ nữ trang gia bảo. Đó là một miếng kẽm hình tròn có đục lỗ đeo dây. Trên cả hai mặt đều ghi chữ số 34. Ít ai biết vật này có giá trị gì mà anh sợ mất nó hơn bất cứ món nữ trang quý giá nào.

Những ngày đầu con gái chào đời là những ngày anh phấp phỏng "lẻn" vào phòng sơ sinh mỗi ngày chục bận, để âu lo dòm vào đứa bé mỏng mảnh đang nằm trong lồng kính và chưa chịu mở mắt. Đứa bé mang số 34. Và những lần cô hộ lý đưa con anh đi tắm là một lần anh mong ngóng hồi hộp nhìn con số 34 để biết chắc rằng con anh không bị "lạc". Ngày đón con từ bệnh viện về, khi thay áo cho con gái, anh mừng rú lên khi thấy người ta bỏ quên "vật báu" 34 vẫn còn đeo ở cánh tay con. Anh biết đó sẽ là vật quí còn theo anh mãi mãi.

3. Có một người cha khắc những vết khắc lên cột, vạch những vạch vôi lên tường để đo con gái lớn dần trong niềm vui và nỗi lo. Những vết khắc, vạch vôi là những bức tranh nhân bản đẹp tuyệt vời trong bất cứ ngôi nhà nào.

4. Có một người cha cứ trồng thêm một cây khi con thêm một tuổi. Và vườn cây cho con gái cứ nhiều lên trong hạnh phúc đớn đau của người cha khi nghĩ về cái ngày con lên xe hoa về nhà người khác.

5. Tất cả những việc tưởng chừng như "ngớ ngẩn" của người cha dành cho con, để làm gì?
"Để một ngày kia con về cùng hạnh phúc
Ba đôi lúc nhìn quanh cho đỡ nhớ nhà mình."

Đó là câu thơ của một nhà thơ, anh đã giải thích hộ cho mọi người cha yêu con gái. Rằng đối với cha, con gái có ý nghĩa thân thiết ngự trị vào tất cả là gia đình, là ngôi nhà. Đến mức nếu không còn có con trong ngôi nhà này thì có nghĩa là ngôi nhà cũng không còn, đã xa lạ như nhà của người khác mất rồi. May mắn sao những kỷ vật kia, những vạch vôi, vết khắc kia, "vườn cây-con gái" kia là hiện thân của con qua năm tháng, vẫn còn ở lại. Và thế là cha nhìn quanh, nhìn lên những "hiện thân" ấy để gặp lại một chút nhà mình, cho đỡ nhớ nhà mình.

6. Một ngày nọ vào bệnh viện, thấy một cô bạn gái đang đút cháo cho bố ăn, tôi chợt thấy thảng thốt với câu nói của nhà thơ Thanh Tịnh:
"Bố cho con ăn, con cười, bố cười.
Con cho bố ăn, bố khóc, con khóc."
Mới thấy vòng đời ngắn ngủi làm sao!

Facebook Badge